Cuộc sống làm dâu chưa bao giờ dễ dàng, nhưng hôm đó thực sự là giới hạn cuối cùng của tôi.
Đi làm từ sáng đến tối, chân tay rã rời, 8 giờ tối mới lê lết về đến nhà. Tôi chỉ mong được nghỉ ngơi, tắm rửa rồi ăn một bữa cơm ấm áp. Nhưng vừa mở cửa, cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra: bố mẹ chồng và em chồng ngồi trước tivi, chẳng ai đụng đến bất kỳ việc gì, chờ tôi về để… nấu ăn.
Không nói một lời, tôi lặng lẽ vào bếp. Dù mệt mỏi nhưng vẫn ráng nấu đủ món: canh, xào, chiên, tất cả đều nóng hổi. Thế nhưng khi bưng mâm lên, tôi ngỡ như đổ sụp khi nghe những lời chê bai:
“Canh nhạt thếch, không biết nêm nếm gì cả!”
“Món xào thì dầu mỡ thế này ai ăn nổi!”
“Cá kho ch áy sé m, chắc để người ta ăn than à?”
Chưa kịp định thần, họ đã buông đũa, đứng dậy rời đi, để mặc tôi một mình bên mâm cơm lạnh lẽo.
Tôi ngồi đó, nước mắt chực trào, ức đến nghẹn cả cổ. Nhưng rồi tôi tự nhủ: **“Đủ rồi! Mình sẽ không để bản thân bị coi thường thêm nữa.”**
Hôm sau, tôi cố tình về trễ hơn. Cả nhà vẫn ngồi chờ, nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục chịu đựng như mọi ngày. Nhưng thay vì vào bếp, tôi thản nhiên thay quần áo, lên phòng nằm nghỉ.
“Con dâu, sao giờ này vẫn chưa nấu cơm? Cả nhà chờ mãi đây này!” mẹ chồng lớn tiếng.
Tôi điềm tĩnh trả lời:
“Con mệt lắm, cả ngày làm việc căng thẳng rồi. Từ hôm nay, ai đói thì tự nấu ăn đi. Con cần ngh ỉ ng ơi.”
Bố chồng trợn mắt, mẹ chồng tái mặt, em chồng líu lưỡi không nói được gì. Cả nhà bắt đầu cuống c uồng l ục lọi trong bếp, nhưng không tìm được gì ngoài vài gói mì tôm.
Đêm đó, tôi nghe tiếng họ thì thầm với nhau:
“Chắc mình nên xem lại, không thể để nó làm mọi thứ một mình mãi được.”
Tôi mỉm cười trong phòng. Đôi khi, để được tôn trọng, phụ nữ cần phải biết nói “không”. Đó không phải là íc h k ỷ, mà là cách để tự bảo vệ chính mình.