Đến bây giờ cứ nghĩ đến chuyện về quê ăn cưới là tôi lại s ợ. Tôi s ợ cảnh phải ngồi một mình một mâm với đ ĩa n ộm, bát canh còn lại.
Tôi vốn sinh ra ở quê, trưởng thành từ cái nôi g iếng nước, ao làng. Lớn lên, tôi lên thành phố học đại học rồi lập nghiệp. Sau đó, may mắn gặp được người như ý, tôi kết hôn rồi định cư luôn ở thành phố. Mỗi năm, tôi chỉ về quê vài lần thăm bố mẹ nhân dịp nghỉ dài.
Bố mẹ tuổi cao sức yếu rồi qua đời, tôi cũng ít về quê hơn. Chỉ dịp cúng gi ỗ, có đám cưới hỏi của họ hàng, tôi mới về. Cách đây 1 năm, tôi về ăn cưới đứa em họ.
Cỗ cưới hôm đó thịnh soạn, gần 10 món. Tôi nghĩ b ụng, cỗ ở quê bây giờ cũng hiện đại, phong phú hơn trước rất nhiều. Vừa ngồi vào mâm, chưa kịp thưởng thức, tôi t á h ỏa vì hành động của mọi người.
Chỉ trong vòng 10 phút, tất cả c ỗ trên bàn được tr út vào từng túi ni lon, chia đều. Mâm 6 người có 6 túi nilon. Thịt gà, gi ò ch ả, nem, tôm, kể cả mấy món xào đều được cho vào trong túi. Quay đi quay lại, thứ còn lại trên mâm chỉ là bát canh và đĩa n ộ m.
Tôi hoang mang không hiểu tại sao chưa ai đụng đũa, cũng chưa kịp uống c ốc nước ngọt chúc mừng mà mọi thứ đã t a n h oang. Ngay cả đ ồ uống, mọi người cũng cho vào túi mang về hết. Quả cam quả quýt để tr áng m iệng cũng không thấy đâu.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là trong mâm hầu hết là thanh niên trẻ, chưa đến 30 tuổi. Có người đã lập gia đình, có người thì chưa. Dù không quen với việc lấy phần như vậy nhưng tôi có thể thông cảm cho mâm của các cụ gi à. Nhưng mâm toàn thanh niên cũng nhanh chóng chia phần khiến tôi hơi c hoáng.
Có chị đưa cho tôi chiếc túi đã chia phần bảo mang về nhưng tôi l ắc đầu. Tôi có nói một câu: “Em không quen x ách đ ồ về, với lại nhà em cũng có cỗ, không ai ăn đâu ạ”.
Nghe tôi nói, chị bĩu môi dài rồi quay sang nhìn người bên cạnh xì xào to nhỏ. Tôi nghe l oáng th oáng họ nói mình sĩ diện, tỏ vẻ người thành phố. Câu nói ấy khiến tôi xây xẩm mặt mày. Thực sự trong lòng tôi chưa từng nghĩ chuyện người phố người quê. Bởi tôi cũng là người nhà quê, cũng sinh ra và lớn lên ở quê hương mình. Tôi đâu có vì vài năm sống trên thành phố mà quên m ất g ốc g ác?
Thế nhưng chuyện chưa ai kịp động đũa mà đã x ách hết đ ồ mang về khiến tôi thực sự không hài lòng. Sau 15 phút, tất cả ra về, tay xách túi đồ ăn. Họ còn không kịp đợi cô dâu chú rể tới nâng ly chúc mừng. Bữa tiệc cưới kết thúc một cách nh anh ch ó ng. Tôi cũng vì qu á ng ại mà đứng lên, đi ra chỗ khác quan s át cô dâu chú rể.
Trong lòng tôi không hiểu họ đi ăn cỗ, mừng đám cưới hay bỏ t iề n mua vài miếng giò, miếng thịt mang về nhà?
Cũng từ đó, tôi không còn muốn về quê d ự đám cưới của người thân. Ai có gọi mời, tôi chỉ gửi t i ền mừng chứ không có ý đến ăn cỗ. Tôi sợ cảnh ngồi một mình một mâm với b át canh và đ ĩa n ộm.